[GG] Tới tận bây giờ tôi vẫn còn thiện cảm với cô bạn đồng nghiệp 5 ngày vì cô ấy đã nói rằng: em không cần cái title, em chỉ cần được làm đúng nghề nghiệp mà em đã định hướng.
Ngày đăng: 16-11-2015
2,367 lượt xem
Tôi, một phụ nữ trên 30 tuổi, đã từng trải qua cái ham muốn có một chức danh thật kêu, đặc biệt quan trọng hơn để xứng tầm với kiến thức, kinh nghiệm và một tỉ thứ khác tôi tự đặt ra nhằm mục đích có một vị trí nào đó trong xã hội. Và tôi đã có được tất cả các chức danh mà mình mong muốn ở cái tuổi 27.
Để tôi kể bạn nghe tiếp câu chuyện của mình. Lúc tôi có được tất cả các title mà tôi mong muốn (Manager, Director, CEO ...), tôi đã phải xoay xở làm thế nào để chiếm được lòng tin của mọi người và để đồng nghiệp tôn trọng. Nhưng cái quan trọng ở chỗ, dù tôi không mang những chiếc áo "kiêu sa" đó, tôi cũng tự ý thức phải làm cho mọi người nhận ra được năng lực thật sự của bản thân và thế mạnh của mình. Tôi không dám tự nhận xét khả năng quản lý của mình vì thấy "kì". Tôi cũng ngại khi được ai đó giới thiệu là quản lý này giám đốc nọ: nghe xa lạ, trịnh thượng và có khoảng cách. Quan trọng hơn tôi đã cảm thấy đó chỉ là hư danh. Tôi đã thấy bản thân chưa xứng tầm vì quy mô quản lý nhỏ bé. Căn bản là chính tôi tự cảm thấy mình quá bé nhỏ, kiến thức chỉ được một nhúm so với thế giới tôi biết rộng lớn ngoài kia.
Thời gian cứ thế trôi qua, thế giới vốn đã rộng càng thêm lớn dần. Rồi những vấp ngã và mất mát đã dạy cho tôi thật nhiều bài học quý báu: Hư danh chỉ là chốc lát và khiêm tốn nhiều bao nhiêu vẫn thật là ít. Tôi dần ngấm cái chân lý "hữu xạ tự nhiên hương". Tôi dám chắc rất nhiều người hiểu cái chân lý đó nhưng không phải ai cũng có thể vận cái chân lý ấy tự nhiên vào mình. Bản thân tôi vẫn phải chế ngự lòng đố kị và sân si đó hằng ngày.
Viết ra bài này, tôi nhớ ngay đến cô bạn đồng nghiệp 5 ngày mà tôi rất có thiện cảm, vì cô ấy đã nói rằng: em không cần cái title, em chỉ cần được làm đúng nghề nghiệp mà em đã định hướng. Ở chỗ khác em có thể là executive không được làm manager như ở đây nhưng điều đó không làm em phiền lòng. Tôi rất vui vì được nghe những lời như vậy. Tôi tin rằng, nếu tôi và em làm giỏi thì sự khâm phục và lòng kính trọng của mọi người tự khắc sẽ đến.
Tôi không biết những người nhiều tuổi và có kinh nghiệm hơn tôi sẽ có quan điểm như thế nào. Nhưng với tôi, làm sếp cũng cần có thần thái và năng khiếu lãnh đạo. Làm chủ chỉ cần tiền là được. Làm chủ mà không có năng khiếu lãnh đạo chắc sẽ phá sản không sớm thì muộn. Vả lại trong môi trường công việc thời hiện đại, chủ tớ chỉ là một thước đo về mặt giấy tờ thủ tục, vì tất cả mọi người đều là đồng nghiệp của nhau, cùng hỗ trợ tập thể phát triển, được trả và nhận những mức lương tương ứng với chất xám, vai trò và nhiệm vụ của từng người. Tóm gọn thì "Chất xám" cũng chỉ là một loại hàng hóa "thuận mua vừa bán" chứ không có tính sở hữu muôn đời.
Bạn muốn làm một người sếp được mọi người ngưỡng mộ hay là một người sếp luôn bị soi mói vì khả năng lãnh đạo của mình? Thiết nghĩ "một cây làm chẳng nên non". Năng khiếu lãnh đạo nằm ở chỗ bạn biết dẹp cái tôi của mình sang một bên, để lắng nghe, thấu hiểu và tiếp thu những cái mà bạn nghĩ mình đã biết rồi từ những người thậm chí nhỏ tuổi hơn bạn. Đó hẳn là kĩ năng quan trọng của bất kì một người thành công nào.
Một bài viết của GiangGina