[GG] Trong cuộc đời của tôi, có một số nguyên tắc để tôi có thể ngưỡng mộ một ai đó. Họ cho tôi động lực để phấn đấu. Nhưng tôi không vì họ mà chịu áp lực. Tôi biết mình là ai, ở vị trí nào và có thể làm được những việc gì.
Ngày đăng: 04-02-2015
5,540 lượt xem
Xung quanh tôi có khá nhiều người thành công. Mỗi người thành công ở mỗi khía cạnh khác nhau. Có người tôi rất thích vì cách họ đối nhân xử thế. Có người tôi rất thích vì tính nghĩa hiệp của họ, khi mình lâm nguy, họ liền góp tiếng bênh vực. Có người tôi ngưỡng mộ vì những thành tựu họ đạt được trong công việc và trong nghề nghiệp của họ. Có người tôi ngưỡng mộ vì họ dạy con cái của họ quá hay. Có người tôi ngưỡng mộ vì họ rất ham học hỏi và thông minh. Có người tôi ngưỡng mộ đức hi sinh, sự quan tâm trìu mến và vô điều kiện của họ dành cho người khác. Nhưng điểm số chung ở họ là ít khoe khoang, khiêm tốn, khiêm nhường, không khinh thường những người kém cỏi hơn. Ở họ có sự trưởng thành và có một giá trị vô hình mà tôi muốn bản thân hướng tới.
Khi tôi hâm mộ hay ngưỡng mộ ai, cách nói chuyện của tôi rất khác. Tôi muốn lắng nghe những vấn đề của họ. Tôi muốn tiếp thu những lời khuyên từ họ. Tôi thích được ở cạnh bên họ. Tôi muốn họ cũng nhìn thấy được là tôi "đẹp" (thông minh và không có một cái đầu rỗng) vì tôi muốn họ cũng thích nói chuyện với tôi. Tôi muốn được truyền cảm hứng từ họ. Họ luôn cho tôi thấy là tôi đẹp và có giá trị đến nhường nào.
Không liên quan nhưng tôi cũng là một người dễ tin. Cuộc sống có bao lâu để dè chừng ai đó. Nhưng càng trải nghiệm nhiều, những lời nói dối về thành tích hoặc năng lực của một ai đó sẽ dễ dàng bị phát hiện. Người giỏi thì hữu xạ tự nhiên hương không cần phải chứng tỏ nhiều vì nó đã là bản chất của chính họ rồi.
Nếu một người tôi ngưỡng mộ nhầm (tôi có thể ngưỡng mộ nhầm chứ), sự thất vọng trong tôi sẽ biến thành sự khinh thường, vì ở đời tôi khinh thường những kẻ ra vẻ. Sống thật với nhau có phải khỏe không, khi mà người đó cũng sống thật với mình. Những người sống thật với nhau không xã giao hỏi có là bao khi đếm trên đầu ngón tay, nhất là khi xã hội được xem là ngày càng phức tạp và khi tuổi đời con người ta ngày càng cao. Hình như tôi hay thù dai.
Hiện tại trong lứa bạn đồng trang lứa, tôi không phải là người giỏi nhất, cũng không phải người kém thông minh nhất. Tôi có những lợi thế riêng để tự hào. Tôi là một người ngay thẳng, dám nói lên chính kiến của mình mà không phải lo sợ người này người kia trù dập. Bản chất là tôi không thể sống trong một môi trường có nhiều phe cánh cạnh tranh không lành mạnh. Tôi biết thế giới ngoài kia không trong sáng như mình kì vọng. Tôi biết cuộc sống không là mơ. Tôi biết không phải những gì tôi muốn đều đạt được dù cố gắng nhiều. Tôi tin vào yếu tố may mắn ngoài tài năng. Tôi hiểu tôi không nên quá buồn rầu. Tôi biết tôi không có tính sĩ diện ảo dù mình có nhiều điều thua kém nhiều người. Tôi muốn là chính tôi, sống và hành động theo đúng suy nghĩ.
Tôi không có nhiều bạn bè thân thiết. Càng lớn người ta càng cần có bạn bè chất lượng hơn là số lượng. Mặc dù người ta giàu vì bạn. Tức là càng có nhiều bạn thì càng giàu lên. Khái niệm đó đúng chứ. Bạn bè xã giao hay bạn bè làm ăn thì vẫn là bạn. Vì thế tôi vẫn cố gắng không để mất lòng ai và không bao giờ muốn tạo ra sự thù hằn. Nhưng khái niệm bạn thân để có thể chia sẻ mọi điều, thì tôi không cần nhiều. Tôi thích ở bên cạnh người mà tôi ngưỡng mộ và yêu mến.
Như bạn mới vừa biết đấy. Trong cuộc đời của tôi, có một số nguyên tắc để tôi có thể ngưỡng mộ một ai đó. Họ cho tôi động lực để phấn đấu. Nhưng tôi không vì họ mà chịu áp lực. Tôi biết mình là ai, ở vị trí nào và có thể làm được những việc gì.
GiangGina
p/s: người mà tôi ngưỡng mộ nhất và luôn luôn không bao giờ thay đổi đó chính là ông ngoại tôi.