Bạn nghĩ gì về văn hóa chỉ trích, phán xét và buôn chuyện?

[GG] Tôi vừa trải qua một việc không vui. Nó liên quan tới văn hóa chỉ trích và buôn chuyện của người Việt Nam. Tôi không biết các nước khác có như thế không! Nhưng riêng tôi, tôi rất là dị ứng về thể loại văn hóa này.

Ngày đăng: 09-08-2015

5,119 lượt xem

Chỉ trích nhau dần trở thành thói quen nếu bản thân người thích chỉ trích không hiểu và nhận thức được hành vi của chính mình. Chỉ trích là phán xét. Để phán xét bạn phải buôn chuyện. Những câu chuyện được buôn từ người này sang người kia thường không có căn cứ xác đáng. Bản thân những con buôn không thực sự hiểu hết cốt lõi của vấn đề mà người trong cuộc đang phải đối mặt như tại sao ? Thế nào? Mọi câu chuyện đều có nguyên nhân và nguồn cơn.

Không phải cứ ai đó thất bại chuyện gì đó là bạn cho mình cái quyền chỉ trích phán xét người đó là vô dụng, bất tài. Bạn thừa biết có bao nhiêu vĩ nhân trước khi họ thành công, họ đã phải nếm trải biết bao thất bại. Nếu anh núp dưới cái mác anh muốn khuyên và dạy dỗ tôi, trước hết anh phải biết phương pháp. Mỗi người mỗi tính cách, không phải anh sử dụng phương pháp này hiệu quả với đối tượng này, là anh có quyền hồ hởi áp dụng phương pháp ấy cho người khác. Và khi hiệu quả ngược, tức là không như anh mong muốn, anh bị chạm tự ái và xù lông lên vì họ không biết điều và vô lễ với anh? Ở đời, việc dụng người không phải dễ. Quan hệ giữa người với người đòi hỏi anh phải có nghệ thuật. Và chẳng một ai dám tự xưng tôi là người giỏi nhất nên bạn phải lắng nghe hay học hỏi từ tôi. Tất cả chỉ là để quan sát, là chọn lọc lại những gì thích hợp nhất vào từng hoàn cảnh và từng đối tượng cụ thể khác nhau.

Người dù giỏi cỡ nào hay đang trên đỉnh vinh quang, vẫn đôi lần phải thất bại vì một vài vấn đề nào đó. Tuy nhiên, sự thất bại đó của họ được xem như một bài học thì đúng hơn. Những người dám thành công không ngại tiếp nhận nhiều bài học mới. Quan trọng họ không xem đó là thất bại là được rồi, sao anh cứ phải khăng khăng bắt họ thừa nhận là họ đã thất bại để họ phải biết điều? Đó là chuyện của họ, không phải chuyện của anh.

Lại nói về vấn đề buôn chuyện, gặp người dễ tính, họ có thể im lặng cho qua, chẳng chấp làm gì. Nhưng gặp người nóng tính, họ coi đó là một sự xúc phạm, là một sự chỉ trích nặng nề. Vì bản thân người trong cuộc họ mới biết sự thật nằm ở đâu. Tuy nhiên, không phải sự thật nào cũng nhất thiết phải được nói ra để biện minh. Anh có không tin tôi, anh bản chất khăng khăng giữ thành kiến của anh thì tôi nói thế nào cũng bằng thừa. 

Trong vấn đề về tuổi tác, ở cái xã hội văn minh này, dù người nhỏ hơn tôi giỏi hơn tôi tôi vẫn phải lắng nghe, còn anh làm Giám Đốc, hơn tôi chục tuổi mà vớ vẩn thì tôi vẫn không phục anh như thường. Tiền và tuổi tác chỉ là những con số. Địa vị Giám Đốc hay CEO, ngày mai tôi in ra cho anh 1 hộp business card dễ như chơi. Chúng ta chẳng cần phải lòe nhau bằng những thành tích của anh của tôi, cũng chẳng cần phải hạ bệ hoặc dạy dỗ nhau chính bởi những tiêu chí ấy, để làm gì?

Mọi người phục nhau thể hiện ở chỗ biết lắng nghe lẫn nhau, biết đồng cảm và có thể chia sẻ động viên lẫn nhau. Nếu đã xác định không giúp được gì cho nhau, thì đừng nên nhân danh dùng lời nói khuyên bảo bề trên để ra oai hay tự cho mình một cái quyền tối thượng nào đó. Xin thưa, văn hóa chỉ trích, phán xét và buôn chuyện của anh đã ăn sâu đến tận xương tủy của anh rồi mà có lẽ chưa ai giúp anh mở mắt ra.

GiangGina

Blogger:GiangGina

Thành lập vào một ngày tháng 6/2014, deargiang.com là nơi mình chia sẻ mọi cảm xúc, kiến thức và mối quan tâm về Digital - Management - Travel cũng như các vấn đề về cuộc sống khác. Các bài viết trên deargiang một phần do mình viết, một phần do mình sưu tầm. Các bài viết này có điểm chung là những kiến thức, những câu chuyện, những quan điểm và những chia sẻ về cuộc sống có giá trị lâu dài. Mình hi vọng các chia sẻ của mình nhận được sự đồng cảm. Mọi đóng góp nếu có vui lòng gởi về email: gianggina@yahoo.com

Thống kê lượt xem

Tổng truy cập 1,369,669

Đang online4